Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 13: Chết mà vẫn cứng đầu sóng gió lại nổi lên




Đứng ở bên cạnh hồ nhìn màn nước dưới thác đối diện, hai nắm đấm của Dương Chấn vang lên tiếng khanh khách, lồng ngực ưỡn cao hít vào một hơi thật sâu, hận không thể lập tức phát tiết hết ra.

Nhưng đến bây giờ hắn còn chưa luyện Bài Vân Chưởng đến cảnh giới đại thành.

Dù thức thứ nhất là lợi hại nhất cũng chỉ đạt tới tầng thứ hai – đăng đường nhập thất.

Với tu vị hiện tại có thể đánh thắng được Hàng Long Thần Thối của Phong Hỏa Liên Thành sao?

Trong lòng Dương Chấn hiểu rằng trừ phi đánh lén, nếu không bây giờ hắn vẫn không phải là đối thủ của Phong Hỏa Liên Thành.

Mặc dù cảnh giới Hàng Long Thần Thối của Phong Hỏa Liên Thành cũng không cao.

Mấy phút đồng hồ sau, toàn thân cao thấp hắn đã bình tâm trở lại, thu ánh mắt từ trên màn nước dưới thác về.

Khuôn mặt lạnh lùng dùng cổ tay gửi một tin nhắn cho Tiểu Thạch Đầu (*).

Tiểu Thạch Đầu chính là cậu bé vừa nhắn tin cho hắn, năm nay mới 17 tuổi, là đệ tử nhỏ tuổi nhất hắn thu nhận. Trước kia Tiểu Thạch Đầu rất sùng bái hắn, cậu bé là đệ tử trung thành nhất của hắn.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Dương Chấn cũng không ở lại trong trò chơi lâu mà lập tức lựa chọn logout…

……

Dương Chấn ở bên này logout.

Thì tại một sơn cốc trong một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành Dương Châu có vài thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, trầm mặc ngồi bốn phía đông tây, không khí có phần nặng nề.

Đột nhiên, một người thanh niên có khuôn mặt tuấn lãng khoảng hai mươi tuổi đang ngồi trên tảng đá bỗng đứng lên, kiên quyết nói: “Đã như vậy!Việc trốn đông trốn tây này ta đã nếm trải đủ rồi! Các ngươi muốn tiếp tục như vậy thì cứ tự nhiên! Ta sẽ không phụng bồi. Các vị, tạm biệt hẹn gặp lại sau.”

Người này nói xong liền xoay người rời đi.

Hắn vừa đi, hai người thanh niên nam nữ ngồi bên cạnh liếc nhau rồi cùng đứng lên, nam thanh niên thân hình cao gầy, lúc này dù hơi có chút khó mở miệng nhưng hắn vẫn nói: “Các vị, nhị sư huynh đã đi, ta cùng Anh Phượng cũng muốn đi. Sống như vậy chúng ta và nhị sư huynh cũng nếm đủ rồi. Tạm biệt các vị, hẹn gặp lại sau.”

“Tạm biệt, hẹn gặp lại sau.” Nữ tử gọi là Anh Phượng cũng nở một nụ cười miễn cưỡng nói với ba người còn lại một câu rồi hai người nắm tay rời đi.

“Nhị sư huynh, tam sư huynh, thất sư tỷ các người đừng đi! Chưởng môn nhất định sẽ tìm được võ công lợi hại về dẫn chúng ta trọng chấn hùng phong (*)…” Thiếu niên có khuôn mặt non nớt đang ngồi liền sốt ruột đứng lên lớn tiếng giữ ba người kia lại.

Nhưng nhị sư huynh Tề Văn Bá không có một chút phản ứng nào.

Thất sư tỷ đi ở phía sau nhị sư huynh cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ lắc đầu giống như thở dài một tiếng.

“Tiểu Thạch Đầu, đã hơn hai năm rồi mà chưởng môn vẫn chưa thể khôi phục oai phong như năm xưa, hiện tại trên giang hồ đã xuất hiện không ít người có võ công mạnh hơn hắn. Ai! Ta cũng sẽ ra đi, ngươi hãy nghĩ lại cho kỹ đi! Đừng treo cổ lên một thân cây nữa.” Một thanh niên khác ngồi bên cạnh thiếu niên cũng đứng lên, vỗ vỗ bả vai người thiếu niên, an ủi một câu rồi cũng xoay người rời đi.

"Cửu sư huynh..."

Thiếu niên nhìn qua bóng lưng hắn, hốc mắt đỏ lên.

Sau đó, thiến niên đôi mắt đỏ hồng nhìn về cô gái trẻ tuổi ngồi hơi chiếc đối diện phía trước, âm thanh ảm đạm hỏi: “Thập nhất sư tỷ, tỷ cũng không phải muốn đi chứ?”

Nữ tử im lặng.

“Thập nhất sư tỷ, tỷ thật sự muốn đi?” Thiếu niên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.

“Tiểu Thạch Đầu, trước kia tỷ cũng giống như đệ đều kiên định cho rằng sư phụ nhất định có thể đông sơn tái khởi, dù như thế nào thì người cũng từng là Ưng Trảo Vương không có đối thủ, tục ngữ nói “Lạc đà chết gầy còn hơn ngựa béo”, người cố gắng đi tim võ công cao thâm thì một ngày nào đó sẽ thành công. Nhưng Tiểu Thạch Đầu… Đã hơn hai năm rồi, Ôi! Bây giờ đã tan đàn xẻ nghé, Ngạo Thiên Ma Thần từng là cây đại thụ đã đổ ngã, chúng ta nên sớm phân tán rồi. Tạm biệt đệ.”

Sau khi cảm khái nói hết câu, vị thập nhất sư tỷ có vài phần tư sắc này cũng đứng dậy rời đi.

Chứng kiến vị sư tỷ cuối cùng cũng ra đi, thân thể Tiểu Thạch Đầu ngã ngồi trên tảng đá, hắn nhớ bốn năm trước khi chưởng môn nhân tung hoành giang hồ không ai địch nổi, đệ tử Ưng Trảo Môn có tới bảy ngàn bốn trăm sáu mơi bảy người, số lượng gần bằng Cái Bang.

Nhưng sau khi chưởng môn liên tục bị người ta đánh bại rồi giết chết mấy lần thì rất nhiều đệ tử đã rời đi.

Hôm nay những đệ tử thân truyền của chưởng môn như bọn họ cũng đều đi hết. Chỉ còn lại hắn là người nhỏ tuổi nhất.

"Sư phụ, tại sao người vẫn còn chưa tìm được võ công cao thâm chứ..."

Trong hốc mắt đã đỏ lên bỗng lăn xuống hai giọt nước mắt.

Cùng lúc đó, chiếc vòng trên cổ tay trái của hắn đột nhiên vang lên tiếng “tích tích”.

Có tin nhắn mới đến?

Là sư phụ gửi đến ư?

Tiểu Thạch Đầu lập tức lấy hai tay lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt chăm chú nhìn vào nơi mới tiếp thu tin nhắn vừa đến.

Quả nhiên người gửi tin nhắn đến là sư phụ Ngạo Thiên Ma Thần của hắn.

Điều này làm cho lòng Tiểu Thạch Đầu thực sự rất kích động đến vui mừng.

Sư phụ rất lâu rồi chưa gửi cho hắn một tin nhắn nào, cuối cùng người cũng báo tin cho mình.

"Vi sư đang bế quan tu luyện Bài Vân Chưởng, các ngươi cố gắng nhịn mấy tháng nữa, chờ vi sư tu luyện chưởng pháp đến cảnh giới đại thành."

Lời nói tuy không nhiều lắm nhưng những ý tứ của tin nhắn này lại làm cho ánh mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên.

"Sư phụ tìm được Bài Vân Chưởng rồi?"

Ý thức được điểm này, toàn thân hắn kích động đến run nhè nhẹ.

"Thật tốt quá thật tốt quá! Sư phụ tìm đã được Bài Vân Chưởng rồi, Bài Vân Chưởng chính là võ công thần bảng, dùng sự lĩnh ngộ của sư phụ chắc chắn sẽ nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới đại thành, tới lúc đó không chỉ có Phong Hỏa Liên Thành mà cả Nam Tinh, Yêu Đồng, U Linh công chúa cũng sẽ chịu chết mà thôi. Ôi ôi, đúng rồi, ta phải nhanh chóng mang tin tức này nói với bọn người nhị sư huynh, không thể để lúc sư phụ trở lại chỉ còn một mình ta…”

Sau khi kích động lầm bầm một lúc, Tiểu Thạch Đầu lập tức dùng vòng tay liên lạc đem tin tức tốt này nói cho nhị sư huynh Tề Văn Bá và bọn người tam sư huynh Hoàng Hôn.

Chỉ sau vài giây đồng hồ, Tiểu Thạch Đầu đã kích động đem tin tức này nói cho hơn bốn mươi huynh đệ đồng môn trước đây. Năm đó Ưng Trảo Môn có hơn bảy ngàn đệ tử, hôm nay Tiểu Thạch Đầu chỉ có thể liên lạc với hơn bốn mươi người này thôi.

Hắn muốn cố gắng quy tụ lại càng nhiều đồng môn ngày xưa.

Nhưng trong sự kích động nên hắn đã quên, sau khi Ngạo Thiên Ma Thần thất thế hơn hai năm thì địa vị hơn bốn mươi sư huynh đệ đã thay đổi nhiều.

Trong đó có người vào Thiếu Lâm, có người gia nhập những giáo phái nổi danh như Hoa Sơn, Võ Đang, Toàn Chân giáo…

Ngoài ra còn có một ít người vào những giáo phái tà môn như Ngũ Độc giáo, Tinh Tú phái, Ma môn..

Trong đó có ba người trực tiếp quy thuận địch nhân đã giết chết Ngạo Thiên Ma Thần là Phong Hỏa Liên thành, Yêu Đồng và U Linh công chúa.

Nếu như không phải có một người là thủ hạ của Phong Hỏa Liên Thành thì hai năm qua hắn làm sao có thể nhiều lần tìm được nơi Tiểu Thạch Đầu bọn họ lẩn trốn chứ.

….

Tề Văn Bá đang đi về hướng Dương Châu thì nghe được âm thanh nhắc nhở có tin nhắn từ vòng trên cổ tay liền giơ tay lên nhìn thoáng qua tin tức được gửi đến.

Là tin nhắn do Tiểu Thạch Đầu gửi tới.

Hắn liền có thể đoán được dụng ý của Tiểu Thạch Đầu khi gửi tin nhắn này đến.

Đơn giản chỉ là muốn khuyên hắn trở về, cùng hắn ở một chỗ chờ ngày sư phụ Ngạo Thiên Ma Thần tu luyện thần công đại thành quay về.

Ánh mắt của Tiểu Thạch Đầu đã dồn hết vào hy vọng này. Năm đó Ngạo Thiên Ma Thần đã cứu mạng hắn nên hắn cứ khăng khăng một mình đi theo sư phụ như vậy.

Khóe miệng Tề Văn Bá mỉm cười nghĩ thầm: ngươi đừng có hy vọng vô ích, muốn ta cũng nuôi hy vọng như ngươi ư?

Tuy trong lòng hắn chắc chắn sẽ không trở về nhưng xuất phát từ sự hiếu kỳ hắn vẫn muốn xem trong tin nhắn Tiểu Thạch Đầu sẽ khuyên hắn như thế nào.

Mang tâm tư chế giễu, Tề Văn Bá mở xem nội dung tin nhắn tới.

”Nhị sư huynh, mau trở lại đi! Sư phụ vừa gửi tin nhắn cho đệ nói người đã tìm được bí kíp Bài Vân Chưởng rồi, bây giờ đang bế quan tu luyện, mấy tháng sau người sẽ tìm tới chúng ta. Nhị sư huynh, lần này tuyệt đối là sự thật, sư phụ tự mình nói với đệ, huynh trở về đệ liền mang tin tức sư phụ gửi tới cho huynh xem.”

Bài Vân Chưởng ư?

Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, bước chân của Tề văn Bá liền lập tức dừng lại.

Hắn do dự đứng lại.

Tiểu Thạch Đầu nói thật hay giả?

Ngạo Thiên Ma Thần thật sự tìm được bí kíp Bài Vân Chưởng rồi? Điều này có thể ư?

Nhưng Tiểu Thạch Đầu chắc chắn sẽ không dám gạt mình, nếu như mình trở về mà hắn không thể mang nội dung tin nhắn của Ngạo Thiên Ma Thần cho mình xem thì hắn biết rõ hắn sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.

Nhưng là mấy người chúng ta vừa mới rời đi, Ngạo Thiên Ma Thần liền gửi tới tin nhắn này cho Tiểu Thạch Đầu nói hắn tìm được Bài Vân Chưởng rồi?

Trên thế giới này có sự trùng hợp như vậy sao?

Chẳng lẽ Ngạo Thiên Ma Thần đang lừa gạt chúng ta?

Nhưng hắn có thể gạt chúng ta chuyện này bao lâu?

Ba tháng? Hay là nửa năm?

Nếu như nửa năm sau, hắn không thể mang Bài Vân Chưởng trở về, vậy thì hắn sẽ ăn nói với chúng ta như thế nào?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Tề Văn Bá tính toán rất nhiều khả năng có thể xảy ra.

Cùng lúc đó, hơn bốn mươi người khác đã thu nhận và xem hết tin nhắn này, tâm tư của mỗi người rất khác nhau.

Tất cả mọi người đều hoài nghi tính chân thật của tin nhắn này.

Ưng Trảo Vương Ngạo Thiên Ma Thần đã hết thời kia thật sự tìm được Bài Vân Chưởng trong truyền thuyết ư?

Có nên trở về hay không?

Chúng ta đã ra đi rồi mà bây giờ lại trở về, nếu Ngạo Thiên Ma Thần thật sự tìm được Bài Vân chưởng, nếu trở về thì hắn có thể dạy ta bộ chưởng pháp kia không?

Hắn có còn tín nhiệm ta nữa không?

Tâm tư của mọi người không giống nhau.

Ba người đã đi theo phong Hỏa Liên Thành, Yêu Đồng cùng U Linh công chúa, sau khi xem xong tin nhắn này, cân nhắc một chút bọn họ liền lập tức đi gặp chủ nhân mới.

Sau đó, Phong Hỏa Liên Thành, Yêu Đồng và U Linh công chúa đều nhanh chóng biết được tin tức Ngạo Thiên Ma Thần đã tìm được bí kíp Bài Vân Chưởng.



----------oOo---------- ngantruyen.com